NIỀM
VUI CỦA TÔI HÔM NAY
1.
Nhiều
lúc, tôi cảm thấy mình như tụt dốc trầm trọng. Đau đớn, mỏi mệt, chán nản, buồn
lo, sợ hãi, tất cả như những đợt sóng thay nhau đổ vào hồn tôi.
Tôi
phải phấn đấu với chính mình để đi nốt quãng đời còn lại. Tôi cầu nguyện không
ngừng. Tôi vững tin vào lời Chúa hứa: “Tất
cả những ai đang vất vả và mang gánh nặng nề, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho nghỉ
ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28).
2.
Lời
Chúa không sai. Chúa đã bồi dưỡng cho tôi và cho tôi được nghỉ ngơi, bằng cách
Người ban cho tôi được một niềm vui thiêng liêng. Niềm vui đó là được gặp Chúa những khi nhận được và những
khi cho đi các việc từ thiện. Niềm vui này rút ra từ Phúc Âm, trong đoạn
Chúa nói về ngày phán xét chung.
Ngày
ấy, Chúa sẽ nói với những người được xếp bên hữu Chúa những lời sau đây: “Nào, những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa
hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các con ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta
đói, các con đã cho ăn. Ta khát, các con đã cho uống. Ta là khách lạ, các con
đã tiếp rước. Ta trần truồng, các con đã cho mặc. Ta đau yếu, các con đã thăm
nom. Ta ngồi tù, các con đã đến thăm. Bấy giờ, những người công chính sẽ thưa rằng:
Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống, có
bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước, hoặc trần truồng mà cho mặc. Có
bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến thăm đâu. Để đáp lại,
Chúa sẽ bảo họ rằng: Ta bảo thật các con, mỗi lần các con làm như thế cho một
trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta, là các con đã làm cho chính Ta vậy” (Mt
25,34-40).
3.
Với
niềm tin vào Lời Chúa trên đây, tôi nhìn tất cả những ai đã làm cho tôi bất cứ
việc từ thiện nào đều sẽ được Chúa xót thương. Họ sẽ được gặp Chúa. Họ sẽ được
Chúa yêu thương, đời sau và ngay cả ở đời này.
Họ được Chúa yêu thương,
đó là một niềm vui lớn lao tôi được cảm nhận rất rõ. Cảm nhận đó càng rất an ủi tôi,
khi tôi thấy có những người đã sống từ thiện một cách âm thầm, tế nhị, như lời
Chúa dạy: “Khi làm việc lành phúc đức,
anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em
sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời ban thưởng. Vậy, khi bố thí, đừng
có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường
và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được thưởng
công rồi. Còn anh em, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để
việc anh em bố thí được kín đáo. Và Cha của anh em, Đấng thấu suốt những gì kín
đáo, sẽ trả công cho anh em” (Mt 6,1-4).
4.
Số
người bố thí cho tôi một cách tế nhị, kín đáo, như Chúa dạy trên đây, không phải
là ít. Họ thuộc đủ mọi thành phần, trong Công giáo và ngoài Công giáo. Tôi thấy Chúa trong họ. Điều đó đem lại cho
tôi niềm vui thiêng liêng, giúp cho cuộc sống của tôi được triển nở. Tôi
xin hết lòng cảm tạ Chúa. Đó là niềm vui, khi nhận được các việc từ thiện.
5.
Còn
khi cho đi các việc từ thiện thì sao? Thưa, trong hoàn cảnh già nua, bệnh tật,
bị giới hạn bởi những yếu đuối và tội lỗi, tôi vẫn cố gắng cho đi những việc từ
thiện. Nhỏ bé thôi, bằng nhiều cách. Dầu vậy, tôi vẫn gặp được Chúa. Đó là niềm vui thực sự sâu thẳm, Chúa ban cho
tôi.
6.
Tôi
có cảm tưởng là Chúa đợi tôi nơi những người già nua, bệnh tật, nghèo túng, khổ
đau. Họ là những địa chỉ có Chúa đợi chờ. Tất nhiên, nhà thờ vẫn là một địa chỉ
của Chúa. Nhưng địa chỉ đó không miễn trừ cho tôi khỏi tìm đến địa chỉ những người đau khổ.
7.
Xưa,
trong đêm Chúa giáng sinh, các thiên thần đã báo tin mừng cho các mục đồng đang
chăn chiên. Các thiên thần đã bảo họ đến tìm Đấng Cứu Thế mới giáng sinh ở một
địa chỉ rất nghèo, đó là một hang bò lừa giữa cánh động lạnh lẽo. Tương tự cũng
vậy, đôi lúc tôi cũng được thôi thúc trong lòng hãy đi tìm Chúa ở những địa chỉ nghèo khổ. Tôi đã vâng, và tôi đã gặp
được Chúa ở những địa chỉ đó. Tại những địa chỉ đó, Chúa đã dạy tôi là hãy bắt
chước Chúa, mà chia sẻ thân phận những người nghèo khó, bệnh tật, già yếu, khổ
đau. Chúa sẽ như một tình yêu trao tặng nhưng không, mà không tìm được đền đáp.
Tôi vâng làm như vậy. Và tôi cảm thấy rất vui, một niềm vui mênh mông sâu thẳm
dạt dào.
8.
Những
gì tôi chia sẻ trên đây không phải chỉ thuộc riêng tôi. Tôi tin chắc nhiều người
tại Việt Nam hôm nay cũng đã và đang cảm thấy niềm vui được gặp Chúa, những khi
nhận được và những khi cho đi các việc từ thiện một cách khiêm nhường, tế nhị,
cho dù kín đáo.
Tôi
nói là rất nhiều người tại Việt Nam hôm nay đang được Chúa ban cho niềm vui cao
quý ấy. Tôi xác tín là họ, dù trong đạo hay ngoài đạo, sẽ là những người cộng
tác với Chúa để đưa dân tộc Việt Nam đến bình an và hạnh phúc thật.
Tình
hình đang diễn biến phức tạp, có thể là nguy hiểm. Vì thế, bênh cạnh những biện
pháp về an ninh, ngoại giao, kinh tế, văn hoá và các biện pháp thuộc sức tự
nhiên, tôi nghĩ là chúng ta không nên quên tựa nương vào sức thiêng liêng của Thiên
Chúa. Thiên Chúa là tình yêu. Chỉ có tình
yêu mới cứu được chúng ta.
9.
Đức
Thánh Cha Phanxicô mới phát biểu dịp lễ Giáng sinh năm nay, 2014. : “Quá nhiều nước mắt đã rơi trong lễ Giáng
sinh”. Ngài có ý nói về những khổ đau gây nên tại nhiều nước do hận thù, ngay
trong chính lễ Giáng sinh, Thánh lễ nhiều, nhưng thiếu tình yêu thương với
nhau, thì còn gì là bình an cho người thiện
tâm. Cái tâm thiếu yêu thương là cái tâm không thiện. Cái tâm không thiện
thì không đem lại bình an, thậm chí cũng không thể đón nhận được bình an. Do
đó, niềm vui đích thực phải khởi đi từ việc từ thiện, theo lời Chúa và theo
gương Chúa.
Nếu
đất nước và con người có phát triển về của cải để hưởng thụ, mà không phát triển
về cái tâm hướng về yêu thương lo từ thiện, thì hòa bình sẽ rất mong manh, hạnh
phúc sẽ rất giới hạn.
Vì
thế, niềm vui của tôi được Chúa ban cho là một mời gọi tôi đến trách nhiệm phải đào tạo cái tâm, theo
mô hình trái tim Đức mẹ Maria.
Lạy
Mẹ, xin Mẹ thương xót con.
Gm. GB. Bùi Tuần
Long
Xuyên ngày 27-12-2014