Đôi
lời trong thánh lễ kỷ niệm 40 năm Giám mục
XIN CẢM TẠ
XIN THA THỨ và XIN CẦU
NGUYỆN
1.
Thánh
lễ kỷ niệm 40 năm Giám mục của tôi hôm nay là một hồng ân lớn lao Chúa ban cho tôi.
Hồng
ân lớn lao, vì qua lễ thụ phong giám mục trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975, tôi
nhận ra sự Chúa sai tôi vào lịch sử Việt Nam, ngay trong giờ phút Quê hương
bước sang một giai đoạn mới, là một ơn đặc biệt.
Hồng
ân lớn lao, vì khi nhận ra sự trùng hợp lịch sử đó là do ý Chúa, tôi đã cùng
với nhiều người, góp phần vào việc xây dựng sự hòa hợp, sự yêu thương trên Quê
hương Việt Nam yêu dấu.
Hôm
nay, mừng 40 năm hồng ân được Chúa sai đi, tôi xin nói ba lời: Xin cảm tạ, xin tha thứ và xin cầu nguyện.
2.
Trước
hết, xin hết lòng cảm tạ Chúa vì muôn ơn Chúa ban cho tôi trong suốt 40 năm
qua. Ơn mà tôi coi là quý giá nhất, đó là
ơn biết lo nhận ra ý Chúa và biết lo thực thi ý Chúa trong một giai đoạn lịch
sử đầy chuyển biến phức tạp.
3.
Thực
vậy, giai đoạn lịch sử 40 năm qua đã có nhiều chuyển biến phức tạp, trong xã
hội, trong Giáo Hội, và trong chính bản thân tôi.
Chúa
dạy tôi là không nên và không thể tránh được những chuyển biến phức tạp đó,
nhưng hãy nhìn chúng như một thực tế mà Chúa sai tôi vào, để sống mầu nhiệm
nhập thể.
4.
Ý Chúa
mà tôi nhận ra là: Sống trong một thực tế phức tạp như thế, tôi phải chú ý rất
nhiều đến việc đào tạo mình. Chúa soi
sáng cho tôi điều đó, bằng những lo âu rất nóng, Chúa đốt lên trong tôi.
Ý Chúa
còn là: Tôi phải đào tạo mình nhờ động
lực nội tâm luôn khao khát thuộc về Chúa, luôn thao thức được là người trung
tín trong ơn gọi được sai đi.
Ý Chúa
còn là: Sự đào tạo mình nhờ động lực nội tâm như thế sẽ phải thường xuyên gặp gỡ Chúa, luôn coi ơn thánh là ưu tiên hàng
đầu, luôn kiên trì phấn đấu từ bỏ mình. Tất cả ý Chúa trên đây ví như ngọn
lửa nung nấu lòng tôi.
5.
Tôi đã
lo nhận ra ý Chúa.
Tôi đã
lo cố gắng thực thi ý Chúa. Những lo lắng
đó thực là ơn Chúa. Xin tạ ơn Chúa. Nhiều người tại Việt Nam đã làm gương
cho tôi về sự nhận ra ý Chúa và thực thi ý Chúa như vậy.
6.
Gương
sáng gần gũi nhất của tôi là Đức Cha Cố
Micae Nguyễn Khắc Ngữ.
Trong
suốt mấy chục năm sống thầm lặng, Đức Cha Cố Micae luôn là con người cầu
nguyện, hãm mình và đọc các tài liệu tu đức. Ngài hay nói: “Phải tận dụng mọi thời giờ để lập công đền tội, xin Chúa cứu các linh
hồn”. Tôi coi nếp sống đạo đức như thế của Đức Cha Cố Micae là một gương sáng về đào tạo chính mình
trong tình hình mới.
Từ đó
tôi nhận ra rằng: Đào tạo chính mình như vậy là chuẩn bị cho mình một nền nhân bản chắc về nhân ái, một nền
văn hoá rộng về yêu thương, một nền tu đức sâu về bác ái, để dễ làm chứng
cho tình yêu Chúa trong lịch sử phức tạp hiện nay. Những chứng nhân như thế có
thể ví như những hạt lúa tốt gieo vào lòng đất Quê Hương Việt Nam này. Họ sẽ âm
thầm liên kết các bàn tay hợp tác. Họ sẽ âm thầm nối kết các trái tim tình
nghĩa. Tất cả sẽ đều vì lợi ích chung của Nước Chúa
7.
Tôi
thường sợ mình không tự đào tạo mình đủ và đúng theo thánh ý Chúa. Biết sợ như vậy là một ơn Chúa. Nên tôi
hết lòng cảm tạ Chúa về ơn biết sợ đó.
8.
Cùng
với lời cảm tạ trên đây, tôi xin phép nói lên lời xin tha thứ.
Tôi
xin hết lòng khẩn nài ơn tha thứ, vì suốt 40 năm qua, tôi đã lỗi phận rất nhiều
trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những thiếu sót.
9.
Lãnh
vực, mà tôi xin Chúa tha thứ nhiều hơn hết, chính là lãnh vực tha thứ. Nghĩa là: Tôi
đã không biết lãnh nhận sự tha thứ và tôi đã không biết cho đi sự tha thứ.
Thực
vậy, trong tình yêu, việc tha thứ là rất quan trọng. Thế mà, 40 năm làm chứng
cho tình yêu Chúa, biết bao lần tôi đã không coi trọng những tha thứ được dành
cho tôi, từ Chúa, từ Hội Thánh, từ Quê Hương, từ các tôn giáo bạn, từ những
người nghèo, từ chính cộng đoàn của tôi. Hơn thế nữa, 40 năm qua, để làm chứng
cho tình yêu Chúa, bao lần tôi đã không cho đi sự tha thứ, cho dù sự tha thứ đó
chỉ là lẽ công bằng.
10.
Không
biết đón nhận sự tha thứ và không biết cho đi sự tha thứ, những hiện tượng đó
đang có chiều hướng gia tăng. Có thể tôi cũng đang phần nào rơi vào cảnh đáng
buồn đó. Do vậy, tôi đặc biệt xin Chúa tha thứ cho tôi mọi lỗi lầm thiếu sót
trong lãnh vực tha thứ. Tôi cũng xin gởi lời xin tha thứ đó tới Hội Thánh của
tôi, Quê Hương của tôi, cộng đoàn của tôi.
11.
Thú thực là: Tha thứ là việc không
dễ chút nào. Chính vì nó rất khó, nên tôi hết lòng xin Chúa thương ban ơn giúp
sức cho chúng ta, nhất là trong một tình hình mà niềm tin vào con người đang
giảm sút trầm trọng.
12.
Những lời xin cảm tạ và xin tha thứ trên đây sẽ được kết thúc bằng lời xin cầu nguyện. Tôi xin các Đức Cha
và tất cả anh chị em cầu nguyện nhiều cho tôi. Tôi yếu đuối lắm về mọi mặt. Xin
anh chị em hãy coi tôi như một bức thư
nhỏ Chúa gửi cho anh chị em. Bức thư nhỏ này chỉ mang một lời kêu gọi thân
thương, đó là “Chúa Giêsu vẫn là Đấng
hiền lành, khiêm nhường, giàu lòng thương xót. Người là Đấng cứu độ. Hãy tin
cậy phó thác nơi Người”. Vậy, tôi xin phó thác cho Chúa Giêsu mọi lo lắng
của tôi về bản thân, về Hội Thánh, về Quê Hương, về mọi người thân.
Xin
khiêm nhường phó thác cho Chúa tương lai của chúng ta, một tương lai sẽ có
nhiều khó khăn và nhiều bất ngờ đáng sợ, nhưng cũng có nhiều hy vọng lớn lao
mang ơn cứu độ.
Xin Chúa thương xót chúng con. Amen.
Long Xuyên, ngày 30.4.2015.