Hiện
giờ, tôi đang sống những ngày đầu của tháng Năm năm 2014. Bầu khí hiện giờ là rất
tưng bừng. Cả nước đều mừng.
Tôi
vui niềm vui chung và cũng với niềm vui riêng. Riêng ở chỗ tôi kỷ niệm 39 năm
thụ phong Giám mục.
2.
Được
thụ phong đúng ngày 30 tháng 4 năm 1975 theo sắc chỉ của Toà Thánh, tôi mang
trên mình một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là giúp cho giáo phận được sống đức
tin một cách vững vàng trong tình hình mới.
Tình
hình mới có nhiều vấn đề mới, nhiều thách đố mới, nhiều khó khăn mới. Hôm nay
đã được 39 năm, đức tin ở đây không những vững vàng, mà còn phát triển tốt đẹp.
3.
Nhiều
người hỏi tôi: được như hôm nay là nhờ đâu? Tôi xin chia sẻ vắn tắt và chân
thành.
Đây
là ơn đặc biệt Chúa ban. Rất nhiều người đã cộng tác vào ơn đó. Tôi chỉ góp phần
rất nhỏ. Ở đây tôi xin tâm sư đơn sơ về phần đóng góp mọn hèn đó.
4.
Ngay
từ những giây phút đầu tiên của những ngày đầu tiên của tháng Năm năm 1975, lúc
tình hình đang diễn tiến phức tạp, và mọi người ở đây đang rất hoang mang sợ
hãi, tôi đã nhìn Đức Mẹ Maria, như một trẻ thơ nhìn mẹ mình. Tôi nói đơn sơ với
Đức Mẹ: “Mẹ ơi, xin Mẹ ở bên con. Con tin
Mẹ thương con”. Rồi lúc nào, tôi cũng cầm chuỗi tràng hạt Mân côi. Hễ rảnh
là đọc kinh Kính Mừng.
5.
Thực
sự, Đức Mẹ luôn ở bên tôi. Lúc nào Đức Mẹ cũng nhắc cho tôi một lời vắn tắt: “Con hãy bước theo Đức Kitô”.
Vâng
lời Mẹ, tôi nhìn Đức Kitô, tôi ngắm suy cuộc sống Đức Kitô, tôi cầu nguyện với
Đức Kitô. Nhờ vậy trái tim tôi được đổi mới.
6.
Việc
đổi mới được thực hiện mỗi ngày. Càng ngày tôi càng bước theo Chúa Giêsu trên
đường yêu thương.
Yêu
thương như Người yêu thương, để là dấu
chỉ đích thực người môn đệ của Người (x. Ga 13,15).
Yêu
thương trong Người, là Đấng đã yêu
thương chúng ta trước khi chúng ta mến Người (x. Ga 4,9).
Yêu
thương nhờ Người, là Đấng đã phó mạng
sống mình vì chúng ta (x. Ga 2,20).
Yêu
thương như vậy là sống hoà giải nhờ máu của thập giá Đức Kitô, Đấng đã là của lễ
đền tội cho chúng ta (x. 1Ga 2,2).
7.
Bước
theo Đức Kitô như vậy đã khởi đi từ đời sống nội tâm dạt dào yêu thương và bình
an. Tuy nhiên, phải nói thực là những ngày đầu của tháng Năm năm 1975 đối với
tôi là một thời gian phải lo âu. Tôi thấy từng đoàn người từ tỉnh trốn về vùng
quê. Tôi thấy vô số người từ đất liền chạy ra biển để vượt biên. Lo âu của tôi
là rất lớn. Tôi cảm thấy mình quá bé nhỏ. Vâng lời Đức Mẹ, tôi quan tâm nhiều
hơn đến đời sống nội tâm, theo gương Đức Mẹ.
Đời
sống nội tâm của tôi lúc ấy được tăng cường một cách quyết liệt nhờ Phúc Âm và
kinh Mân côi.
Qua
Phúc Âm và kinh Mân Côi, tôi hiểu đời sống nội tâm phải rất mạnh về sự dứt lìa
khỏi bất cứ những gì cản trở cho sự nên giống Đức Kitô. Tình hình lúc đó giúp
tôi dứt lìa một cách thuận lợi. Tôi dứt lìa tất cả, chỉ tìm Chúa mà thôi.
8.
Thêm
vào đó, đời sống nội tâm của tôi cũng được hỗ trợ bởi Công đồng Vatican II.
Qua
Hiến chế “Vui mừng và Hy vọng”, Công
đồng dạy tôi bước theo Đức Kitô là phải phục vụ con người toàn thể, cả xác cả hồn,
chứ không phải chỉ phần hồn mà thôi.
Một
đặc điểm trong phục vụ này là Hội Thánh không phải chỉ cho đi, mang tới, mà còn
phải biết tiếp đón, nhận lấy những gì tốt, mà thế gian có do Chúa ban cho. Hội
Thánh nên nhấn mạnh đến những gì có thể liên kết nhân loại hơn là những gì gây
chia rẽ nhân loại.
9.
Một
đời sống nội tâm như thế là một mở ra. Nó có một cái nhìn mới. Nhìn mọi người với
đôi mắt của Đức Kitô, Đấng “hiền lành và
khiêm nhường” (Mt 11,29), Đấng đến “không
để kết án, nhưng để cứu độ” (Mt 9,13). Một đời sống nội tâm như thế đã giúp
tôi phục vụ Quê Hương Việt Nam với niềm vui và hy vọng.
10.
Hôm
nay, nhìn lại chặng đường 39 năm sau biến cố lịch sử 30 tháng 4 năm 1975, tôi
vui mừng nhận thấy sự bước theo Đức Kitô theo gương Đức Mẹ đang đem lại cho tôi
hạnh phúc được thuộc về Chúa và đang đi về với Chúa, trên con đường yêu thương
phục vụ.
Hạnh
phúc này đang làm cho tôi trở nên bé nhỏ.
Bé
nhỏ, vì nhận thấy Thiên Chúa giàu lòng thương xót đã làm bao nhiêu việc lạ lùng
quá sức hiểu biết của tôi. Người đã đổi sự dữ thành sự lành. Người đã làm cho
tôi tìm được sự lành ngay trong sự dữ.
Tôi
cũng cảm thấy mình chẳng đáng gì, so với bao người tốt đã góp phần vào ơn Chúa
trong chặng đường lịch sử vừa qua.
Tôi
càng nhận thấy mình bé nhỏ, vì nhận thức mình đã có nhiều yếu đuối, nhưng đứng
vững được là nhờ Hội Thánh của Người.
11.
Hôm
nay, nhìn về tháng Năm 39 năm về trước, tôi thấy hạnh phúc tôi hưởng hôm nay phải
rất tỉnh thức, bởi vì hoà bình không phải chỉ là không có chiến tranh, mà còn
phải xây dựng trên đạo đức. Thế mà đạo đức xem ra đang xuống dốc. Nơi nhiều môn
đệ Đức Kitô tại Việt Nam hôm nay, đời sống nội tâm, bước theo Đức Kitô, sống dứt
lìa không còn là giá trị ưu tiên.
Lịch
sử cho thấy, cái tốt truyền thống trong đạo ngoài đời có thể biến chất nếu
không tỉnh thức phấn đấu chống các phong trào xấu do các tà thần khơi dậy trong
các tâm hồn.
Vì
thế, hôm nay nhìn về tháng Năm năm 1975, tôi thấy một bài học quý giá cho rất
nhiều người đã được viết ra bằng bao hy sinh. Nhưng mới chỉ sau 39 năm, bài học
đó xem ra đã bắt đầu nhường chỗ cho những hào hứng mới về hưởng thụ, tục hoá,
tìm hư danh do trào lưu vật chất chủ động.
Tôi
thực sự lo ngại. Xin hãy tỉnh thức.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ thương
cầu cho chúng con là kẻ tội lỗi.
Long Xuyên,
ngày 02 tháng 5 năm 2014.
ĐGM. JB. Bùi Tuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét