Những ngày này, tôi như chán sống. Tôi nghĩ thế theo tính tự nhiên. Tôi cảm thấy cuộc sống
nơi tôi không còn gì gọi được là niềm vui. Thân xác đau, tâm hồn đau, đời sống
tự nhiên đau, đời sống siêu nhiên cũng đau. Tôi sống đúng hướng là do đức tin.
Nhưng sống đức tin lúc này là như bước đi trong tối tăm. Nhưng nhờ đức tin, tôi
tuyệt đối vâng phục Ý Chúa.
2.
Đang khi đó, trong giáo phận tôi xuất hiện nhiều tổ chức
vui. Đặc biệt là lễ phong chức linh mục
cho 19 ứng viên, rồi sau đó là những lễ tạ ơn đầy hân hoan. Những lễ này đã
được chuẩn bị và đã được thực hiện với những thiện chí và tinh thần trách nhiệm
đối với tục lệ và tình nghĩa.
3.
Với tình trạng chán
sống, tôi nhìn diễn tiến những lễ long trọng đó, mà thầm mong có chút gì
linh thiêng từ đó đem lại cho tôi sự bình an, để tôi bớt nặng nề. Nhưng thực sự
tôi không nhận được tín hiệu lạc quan, trái lại tự nhiên tôi lại thêm lo, mặc
dù tôi rất thương mến các tân linh mục của tôi.
Tôi tưởng là bế tắc. Nhưng đột nhiên, Chúa gửi đến cho
tôi vài người lạ. Họ rất bình thường. Họ không làm gì, không có chức tước gì,
không cho tôi quà vật chất nào. Nhưng sự hiện diện chốc lát của họ bên tôi làm
tôi cảm thấy như Chúa nói với tôi rằng: “Cha
ở bên con”. Tôi tự nhiên cảm thấy rất vui và được bình an. Thêm vào đó, họ gợi
lên trong tôi niềm khát khao được thuộc
trọn về Chúa.
4.
Không còn gì để nghi ngờ là Chúa đã đến với tôi qua trung
gian những con người bình dị ấy. Tôi thấy mình được an tâm hơn. Bởi vì tôi cảm
thấy trái tim Chúa ở trong tôi, Người
đốt lên trong tôi lửa phó thác bầng bầng giúp tôi trở thành của lễ.
5.
Khi xảy ra như vậy, tôi tự hỏi: Tại sao những lễ linh
đình trọng thể phong chức linh mục và tạ ơn tưng bừng lại không gây được cho
tôi những ủi an và khích lệ cần thiết của Chúa, để tôi vui sống, nhưng tôi lại
nhận được những ủi an đó của Chúa từ những người khác?
Câu hỏi trên đây không đòi tôi phải tìm trả lời, mà đòi
tôi hãy cầu nguyện nhiều hơn cho mọi người
mang chức thánh tại Việt Nam hôm nay, trong đó có tôi. Họ rất đáng thương.
6.
Khi cầu nguyện cho các tư tế tại Việt Nam hôm nay, tôi thấy
hiện lên một điều Chúa mong muốn hơn cả, đó là các ngài hãy thực sự được Thánh Thần của Đức Kitô hướng dẫn. Bởi vì đã đến lúc Satan không dùng
những người ngoài Hội Thánh để chống phá Nước Trời, mà nó dùng chính những người
trong Hội Thánh, để làm việc đó. Hơn nữa, Thánh Gioan Tông đồ viết: “Giờ đây, nhiều tên phản Kitô đã xuất hiện.....
Chúng xuất hiện từ hàng ngũ chúng ta” (1Ga 2, 18). Thời Thánh Gioan Tông đồ
đã xảy ra như thế. Thời nay nếu cũng xảy ra như vậy, thì đâu có gì lạ. “Nhiều tên” nghĩa là con số phản Kitô
không phải nhỏ.
7.
Điều
làm tôi ngạc nhiên là những kẻ phản Chúa lại xuất hiện từ hàng ngũ những người
đã được Chúa chọn và được Chúa trao trách nhiệm. Ngạc nhiên của tôi được Chúa giải thích bằng sự kiện
trong Phúc âm. Phúc âm cho thấy Chúa Giêsu trao chức thánh cho 12 tông đồ,
nhưng trong số 12 người ấy, có một kẻ sau đó đã ra hư hỏng, ông phản Chúa, bán
Chúa. Ông là Giuđa. Xét cho cùng, Giuđa đã ra hư, là vì mặc dù được Chúa chọn,
ông vẫn không luôn vâng lời Chúa mà bước theo đường hẹp, nhưng thích chọn đường
rộng rãi thênh thang. Kết quả là đưa tới diệt vong. Chúa phán: “Hãy qua cửa hẹp mà vào Nước Trời, vì cửa rộng
và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó. Còn cửa
hẹp và đường chật, thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy” (Mt 7,13-14).
8.
Lời Chúa phán trên đây làm tôi sợ cho tôi và cho những
người được Chúa chọn và trao trách nhiệm. Sợ ở chỗ chúng tôi rất dễ trẽ sang cửa
rộng và đường thênh thang. Trẽ những lúc không ngờ, do tự tín, do chủ quan, do
áp lực, do mù quáng, do yếu đuối. Thế rồi, hư hỏng này tiếp nối hư hỏng kia, mà
không biết dừng lại. Hơn nữa lại tự đeo vào mình những hào quang giả tạo. Tôi
lo sợ. Biết đâu mang chức thánh, mà không
mang Chúa! Biết đâu chức thánh lại chứa đựng trong những chiếc bình sành đã vỡ
vụn!
9.
Nhưng lạ lùng thay!
Trong số những người tôi tưởng là đã chìm sâu trong vực thẳm hư hỏng, lại
bất ngờ nổi lên như những gương sáng về sự được ơn trở về.
Hiện nay ơn trở về đang được Chúa ban cho nhiều người một
cách lạ lùng. Họ cũng đón nhận ơn trở về một cách lạ lùng.
Có những người đã ngã nay được ơn đứng dậy.
Có những người nguội lạnh nay được ơn sốt sắng.
Có những người đã tốt nay được ơn tốt hơn.
Hình như mỗi người ấy đều được ơn trở về riêng tư, chỉ
mình họ và Chúa biết. Trường hợp của tôi cũng vậy. Vì thế, tôi vững tin rằng:
Chúa đang và sẽ ban ơn trở về cho rất nhiều người, mặc dù tình hình xem ra đang
bị tội lỗi khống chế nặng nề khủng khiếp.
10.
Riêng tôi, ơn trở về
đi kèm với những đau đớn. Tôi đón nhận ơn trở về như thế với nhận thức lời
Chúa dạy: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ
mình, vác thánh giá mình mà theo Ta” (Mt 17,24 ). Như vậy, đớn đau tất nhiên phải
có do từ bỏ và thánh giá. Những đớn đau ấy sẽ có lợi lớn, bởi vì “ Nếu người ta được cả thế gian mà phải mất
linh hồn, thì nào có lợi ích gì” (Mt 17,26). Thành ra đau đớn trở thành một
niềm vui thiêng liêng. Nhưng được như vậy, cần có ơn Chúa. Những giúp đỡ của
các người tốt cũng là những đỡ nâng quý giá.
11.
Kinh nghiệm của tôi về những đớn đau đến nỗi chán sống
bây giờ được tôi nhận ra như một ơn Chúa. Nó giúp tôi hiểu tôi là kẻ yếu hèn.
Nó giúp tôi thương cảm với những người đau khổ. Nó giúp tôi tìm đến với Chúa.
Nó giúp tôi chia sẻ chân thành với các người mang chức thánh.
Với kinh nghiệm bản thân, càng ngày tôi càng thấy mình có bổn phận phải gánh tội và đền tội
thay cho đoàn chiên, như Chúa Giêsu đã làm. Triển khai nhận thức đó sẽ giúp
tôi phấn đấu và tỉnh thức, cầu nguyện để có những lựa chọn đúng trong việc dùng
thời giờ và các điều kiện mình có, hầu có thể dấn thân vào việc cứu đoàn chiên
khỏi sa lưới Satan, kéo xuống hỏa ngục.
Đó chính là ơn trở về mà Chúa đang ban cho tôi do lòng
thương xót Chúa. Xin hết lòng cảm tạ Chúa.
+ GB. Bùi Tuần
Long
Xuyên, ngày 29. 6. 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét